Rosabotanica - Balenciaga
Trước khi viết về mùi này, tôi đã sẵn một cảm giác rất hồi hộp. Nó gấp gáp như thể nếu tôi không trải lòng ra, thì tức thì, mọi thứ sẽ biến mất.
Rosabotanica. Rosabotanica. Rosabotanica. Cái tên nghe như một quán hẹn. Cái tên như một loài hoa trong rừng thẳm. Nó khiến tôi nhớ nhiều về cô Giang, người đàn bà ôm đàn ở Cung tơ chiều.
Cô gai góc nhưng mềm mại, cô điên nhưng tỉnh, cô biết cô là ai, cô cần phải làm gì, cô muốn thứ gì.
Người đàn bà ấy đã hít một hơi thuốc sâu và nói : "tôi không thích hát tóc xõa vai mềm. Tôi muốn hát tóc xõa vai gầy. Vì mềm là thứ phải chạm vào để cảm nhận, còn gầy là thứ có thể nhận định bằng mắt. Có những điều không nên chạm vào, vì chạm vào đó là chạm vào cả một bi kịch."
Rosabotanica - Balenciaga
Tôi còn nhớ nó nằm trên một đồi thông tối. Vào ban đêm, cái lạnh khiến người ta phải đi sát vào nhau, và quán Cung tơ chiều không có ai chào đón ngoài một con mèo nhỏ, nằm ngay cửa yên lặng.
Không khí ở nơi ấy có thể khiến người ta nhớ suốt đời, như nhớ một mùi hương của người đã làm ta đau khổ. Cô Giang không phải là một giọng hát tuyệt hay, nhưng là một giọng hát bão tố. Cô không có dáng vẻ thân thiện, nhưng cô là một người kể chuyện gợi tình. Bạn biết rằng, ở góc Cung tơ chiều, với "những gì không phát ra tiếng động thì tôi chấp nhận", mọi sự trở nên đặc biệt thẩm thấu và linh thiêng.
Mùi của Rosabotanica là cảm nhận của tôi về người đàn bà hát. Sự lạnh lẽo và khó gần của cô thu hút như một làn hương. Bạn vừa thắc mắc về nó, bạn vừa bị nó mê hoặc. Bạn vừa muốn coi thường, vừa muốn thừa nhận. Bạn vừa muốn đẩy ra xa, vừa muốn kéo lại gần.
Nhưng chưa kịp kéo, bạn lại trở thành kẻ bị thao túng trước tiên. Rosabotanica khuynh đảo lòng.
Không thể quên được những thanh âm thoát như khói nơi cuống họng :
"Khóc cho vơi đi những nhục hình
Nói cho quên đi những tội tình
Đời con gái cũng cần dĩ vãng
Mà em tôi chỉ còn tương lai"
Tôi đã chăm chú thế nào vào hình ảnh đó, tôi hiểu rằng điều này không thể nào lập lại. Tôi cố gắng níu kéo và gìn giữ mọi cử động. Cố gắng túm chặt mùi lá đa đang dần bay mất. Nhưng nào có sao, hoa hồng còn đó, hương gỗ vấn vương, và bằng một sợi dây liên kết vô hình, mà tôi nghe được trái tim mỏng manh mà mãnh liệt kia đang đập sau lần áo mỏng.
Với dự cảm, từ thẳm sâu, tôi đã ôm cô thật chặt, giữ cô ấm êm. Tránh cho cô mọi cơn gió lùa, và nghe cô thì thầm "Rosabotanica"...
Nguồn Facebook Thôn nữ và bông bụp
Nguồn ảnh Internet